Tại hội nghị của ngành y tế do Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính chủ trì ngày 21/8, GS.TS Lê Quang Cường, nguyên Thứ trưởng Bộ Y tế, cho rằng, tự chủ bệnh viện là cần thiết nhưng phải có chế tài quy định. "Đừng nghĩ rằng tự chủ là khoán đứt mà tự chủ là tận dụng tối đa năng lực của bệnh viện, Chính phủ vẫn phải đứng đằng sau hỗ trợ.
Thông tin truyện Đốc Chủ Có Bệnh Tác giả: Dương Tố Văn án: Thế nhân chẳng ai ngờ, Diêm vương giữa núi thây, tên lưu manh cầm đầu thiên hạ, Hạ Hầu Liễm lại lưu lạc thành một phiên tử bèo bọt của Đông Hán, mỗi tháng lương bổng hai ba lượng bạc, ngay cả tiền thuê phòng cũng trả không nổi.
1, Ngạo kiều đốc chủ công X tháo hán thích khách thụ 2, 1V1 cường cường 3, Không phải trạch đấu. 4, Đốc chủ có chiêm chiếp, hơn nữa còn rất lớn =))))) 5, Không phải hỗ công. 6, HE! Trọng yếu chuyện nói ba lần, HE! HE! HE! Cổ đại võ hiệp trúc mã trúc mã
TTƯT BSCKII Trịnh Hữu Tùng, Giám đốc Bệnh viện Nhi đồng 2, cho biết, đ ây là ca ghép thận thứ 23 được thực hiện tại bệnh viện và là ca ghép thành công thứ hai từ người hiến chết não. "Trước nay bệnh viện thường thực hiện các ca ghép thận từ người cho sống, chủ yếu là những người thân trong gia
Thành viên Hội Ghép tạng Việt Nam Thế mạnh chuyên môn: Nội khoa - Hồi sức cấp cứu Điều trị nội khoa ghép tạng (gan, thận). Quý khán giả quan tâm có thể đặt câu hỏi trên Fanpage và kênh Youtube của bệnh viện để được chuyên gia tư vấn trực tiếp.
. Đăng vào Tháng Một 27, 2021Tháng Tư 21, 2021 by Vườn Cam Nhỏ KỊCH TRUYỀN THANH Đốc Chủ Có Bệnh – Dương Tố Dịch Mặc Bạch BẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA BÊN SẢN XUẤT. LÀM VỚI MỤC ĐÍCH PHI THƯƠNG MẠI, XIN ĐỪNG MANG ĐI! Mục Lục KỲ 1 Dự Cáo Phỏng vấn Trịnh Hi & Đảo Môi Tử Lặc Phúc lợi 1 triệu lượt nghe Hậu trường của Trịnh Hi Tập 1 Cố Nhân Tới Tập 2 Tống Tình Vọng Tập 3 Vô Định Tập 4 Mở Lòng Tập 5 Chia Xa Tập 6 Bồ Đề Đao Tập 7 Hoành Ba Rơi Tập 8 Thân Vô Vãng Advertisement Đăng bởi Vườn Cam Nhỏ Xem tất cả bài viết bởi Vườn Cam Nhỏ Điều hướng bài viết Bài trước Phi Âu Bất Hạ – Hồi Nam TướcBài sau Vườn manhua One thought on “Đốc Chủ Có Bệnh – Dương Tố” Úm ba la, cà na xí muội, đã tìm được nhà cô! ThíchĐã thích bởi 1 người Trả lời Trả lời Nhập bình luận ở đây... Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập Email bắt buộc Địa chỉ của bạn được giấu kín Tên bắt buộc Trang web Bạn đang bình luận bằng tài khoản Đăng xuất / Thay đổi Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất / Thay đổi Hủy bỏ Connecting to %s Nhắc email khi có bình luận mới. Nhắc email khi có bài viết mới.
Trời vừa đổ một trận mưa, trên đường đá đều ướt nhẹp, kẻ môi giới để cho lũ trẻ trú dưới mái hiên , chờ mấy ma ma trong phủ ra nhận người. Hạ Hầu Liễm chôn giữa đám đông, lúc có lúc không cọ chân lên đám bùn đất,bên mắt cá chân găm một vật cứng rắn, đó là một cây chủy thủ dao găm, do Đoàn thúc cho hắn dùng để phòng thân khi ra ngoài. Hắn dung mạo ưa nhìn, đặc biệt là cặp mắt kia cực kỳ giống mẫu thân , tựa như chứa đựng cả trời sao đêm, lấp lánh rực rỡ. Dọc theo đường đi thường có tiểu nha đầu tìm hắn bắt chuyện, nhưng hắn một mực không để ý tới. Trong mắt hắn, hắn cùng những nha đầu này không giống nhau, các nàng tóc dài não ngắn, chỉ biết là bị bán vào Tạ phủ có thể ăn no có thể mặc ấm, ai có chút tâm kế sẽ muốn leo lên giường chủ tử . Hắn Hạ Hầu Liễm lại không như vậy, hắn là thích khách trẻ tuổi nhất của Thật Diệp Già Lam, hắn không phải tới làm nô bộc, hắn tới là để giết người. Hắn như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua bốn phía. Sáng sớm người thưa thớt, trong ngõ hẻm vắng ngắt, đầu hẻm ngồi mấy tên ăn mày, gật gù ngủ. Hạ Hầu Liễm nghĩ , trong mấy tên ăn mày kia nhất định có người của Già Lam , chờ hắn thành công xâm nhập vào Tạ phủ, sẽ có người từ ngoài tường ném vào tờ giấy, nói cho hắn mục tiêu hành thích. Nói không chừng còn có người nửa đêm đi tới bên cửa sổ , nói cho hắn nội ứng Già Lam ở đâu. Mặc dù hắn cho tới bây giờ chưa từng tham gia màn ám sát nào của Gìa Lam, nhưng mẫu thân hắn mỗi khi kể chuyện dỗ hắn lúc ngủ đều nói như vậy —— thích khách Già Lam xuất quỷ nhập thần, thoắt ẩn thoắt hiện, giết người trong vô hình. Hắn ở trên núi mười hai năm, được đào tạo luyện đao, lúc rảnh rỗi thì bắt gà núi đuổi thỏ rừng, không dễ gì có cơ hội xuống núi tham dự ám sát, Đoàn thúc nói nếu như lần này thành công, Già Lam sẽ treo lên bảng khắc tên của hắn, để cho hắn trở thành một thích khách chân chính. Hắn mặc dù chưa cùng người khác tỷ thí qua, nhưng mẫu thân hắn là thích khách mạnh nhất Già Lam, hắn là nhi tử của mẫu thân, cũng tất sẽ trở thành kẻ mạnh nhất. Người môi giới đi tới, kiểm lại số lượng lũ trẻ, hắn ngoan ngoãn nghe lời, nín thở tĩnh khí mà ngồi. Thích khách đều như vậy, trước nay đều không gây sự chú ý. Hai ma ma cũng mấy tên nha hoàn mở cửa, vừa từ trong bước ra, tên môi giới liền một mặt tươi cười, nghênh đón "Người đều ở đây, đều là những đứa trẻ tay chân lanh lợi ngay ngay ngắn ngắn, một đứa năm đồng, đây chính là giá rẻ nhất thành Kim Lăng rồi." Ma ma dẫn đầu để cho bọn nhỏ đứng ngay ngắn, kiểm tra lần lượt, xác nhận không đứa trẻ nào đầu thừa đuôi thẹo, cụt tay cụt chân, cũng không có dáng dấp dưa vẹo táo nát, mới cùng tên môi giới trả giá một trận, sau đó đem người dẫn vào Tạ phủ. Hạ Hầu Liễm lỗ tai thính, nghe tên môi giới áng chừng ngân lượng trong tay, phun ra một câu "Nghèo kiết xác!" Mấy ma ma cùng nha hoàn đều khoác áo cũ, chỉ có ma ma dẫn đầu kia nhìn khá hơn chút, trên cổ tay có đeo một chiếc vòng cẩm thạch, nữ nhân đi cuối cùng trên áo còn có một miếng vá. " Này, đứa mặc áo xám kia, ngươi tới đây." Bất thình lình nghe một tiếng kêu, Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu lên, thấy ma ma dẫn đầu đang chỉ hắn. Hạ Hầu Liễm đi tới, ma ma đem hắn giao cho nữ nhân mặc chiếc áo vá, nói "Đứa nhỏ này nhìn rất lanh lợi, các ngươi lãnh về dùng đi , đừng nói phu nhân bạc đãi Tam thiếu gia." "Lưu ma ma, cho thêm nô tỳ một người đi, trước đây phu nhân điều đi hai nha đầu liên tiếp, trong viện chỉ còn lại nô tỳ cùng một tiểu nha hoàn, người không đủ ."Nữ nhân kia có một gương mặt khổ sở, miệng giống như một hạt hạch đào, nhăn nhăn nhúm nhúm, phảng phất như bị ngâm trong nước đến nhăn lại. Ma ma hừ lạnh một tiếng, nói "Tam thiếu gia bất quá là một đứa trẻ, cần mấy người hầu hạ? Chẳng lẽ phải đem toàn bộ người trong phủ kêu lên hầu hạ Tam thiếu gia các ngươi sao? Tạ phủ lớn như vậy, khắp nơi đều phải dùng người, bây giờ mua mấy đứa trẻ này, bổ sung cho các ngươi một đứa liền vui trộm đi, lại còn dám được voi đòi tiên?" "Không dám không dám, Lưu ma ma bớt giận, một đứa là đủ rồi." Nữ nhân này liền vội vàng khom người xin lỗi, rồi kéo Hạ Hầu Liễm đi. Trên tay của bà ta thật nhiều vết chai sạn, mài lên tay Hạ Hầu Liễm đều cảm giác có chút đau, có điều Hạ Hầu Liễm cũng đã quen, tay của mẫu thân hắn bởi vì cầm đao kiếm, mà vết chai còn lớn hơn nhiều so với đôi tay này. "Sau này ngươi cứ gọi ta là Lan cô cô, ngươi tên là gì?" "Hạ Hầu Liễm." Hắn giả bộ dáng vẻ ngoan ngoãn, nhút nhát trả lời. "Liễm trong liễm gì?" " Liễm trong 'Thế hoành lục dã mênh mang ngoại, ảnh lạc hoành ba liễm diễm gian ' ." Lan cô kinh ngạc liếc nhìn Hạ Hầu Liễm, nói "Ngươi còn thuộc thơ?" Hạ Hầu Liễm trong lòng cả kinh, hắn quên mất những đứa trẻ bị bán khỏi nhà thì đều có gia cảnh nghèo khổ, đừng nói đáp thơ,đến chữ còn không nhận ra được mấy từ. Hắn vội vàng nói láo "Ta đều là nghe người khác nói, chỉ biết mỗi câu này." Lan cô cười nói "Biết đọc thơ thì tốt. Kinh Lan thiếu gia nhà chúng ta thích nhất đọc sách, ngươi có thể bồi được mấy câu, liền có thể khiến người vui vẻ. Ngươi biết chữ sao? Có đi học sao? 《Bách gia tính 》, 《Thiên tự văn 》, có từng đọc qua?" Nếu như xuân cung đồ cùng đao phổ cũng coi là sách, "Đọc qua một chút, chỉ biết viết tên mình thôi." Lan cô vỗ một cái lên tay Hạ Hầu Liễm, ôn hòa cười nói "Thế cũng tốt lắm rồi, cô cô ta cũng có biết được mấy chữ đâu." Dọc theo đường đi đụng phải không ít nha hoàn người ở, Lan cô thường dừng từ xa hành lễ, hoặc là tránh bọn họ đi vòng. Nha hoàn người ở làm như không thấy Lan cô cô, Hạ Hầu liễm không khỏi ngờ vực trong lòng. "Nghe nói lão gia ngày mai trở về phủ rồi, Đại phu nhân đang vô cùng vui mừng, mọi người tay chân nhanh nhẹn chút, phòng lão gia hôm nay phải dọn dẹp xong."hai nha đầu phía trước đang nói chuyện, Lan cô cô hành một lễ, rồi cứ thế đi qua. "Vui mừng cái gì nha, ta nghe nói lão gia đắc tội Ngụy công công trong cung, bị điều ra bên ngoài, chúng ta cẩn thận một chút, chớ tự tìm xui xẻo." "Lão gia cũng thật là, cần gì phải đi đắc tội Ngụy công công chứ ? Bỗng dưng bị tội." Thanh âm xa dần, Hạ Hầu Liễm cúi đầu đi, một nha hoàn mặt tròn nhìn khoảng mười ba mười bốn tuổi từ đối diện đi tới, nói "Cô cô! Nô tỳ tới đón người, í, làm sao lại lãnh về một tiểu tử miệng còn hôi sữa?" "Tới đây, Tiểu Liễm, gọi Liên Hương tỷ tỷ." Lan cô cô nói. "Liên Hương tỷ tỷ." Hạ Hầu Liễm ngoan ngoãn chào hỏi. Liên Hương liếc Hạ Hầu Liễm một cái, bất mãn nói "Một tiểu tử miệng còn hôi sữa là cái chuyện gì a? Còn bắt chúng ta chăm sóc nữa sao. Đại phu nhân ức hiếp người quá đáng, mỗi ngày quét dọn, giặt đồ, nhổ cỏ đều cần người, chúng ta chả lẽ biết phân thân thuật sao?" Lan cô cô kéo Liên Hương, lắc đầu nói "Bỏ đi,bỏ đi, đừng nói nữa, chúng ta ba người hầu hạ thiếu gia là đủ rồi. Aiya, ngươi sao lại đi ra đây? Ngươi sao lại để cho thiếu gia một mình ở trong phòng chứ ?" "Không việc gì, thiếu gia đang ngủ trưa rồi." Lan cô không yên tâm, ba người bước nhanh hơn,hướng về phía Thu Ngô viện. Hạ Hầu Liễm cảm thấy bọn họ xuyên ngang cả tòa phủ đệ, chung quanh cảnh trí càng ngày càng đổ nát, đi thời gian một nén nhang mới nhìn thấy góc cửa Thu Ngô viện. Còn chưa vào cửa, ba người liền nghe thấy bên trong đùng đùng một trận tiếng nồi chén gáo chậu bị quăng đập , còn có một tiếng thiếu niên rống to. "Đem sách trả lại cho ta! Trả lại cho ta!" Lan cô cùng Liên Hương vọt vào trong, Hạ Hầu Liễm đuổi theo phía sau, chỉ thấy trong sân một mảnh hỗn độn, một thiếu niên nhỏ bé bị mấy tên nô bộc đè xuống , mặt đều là bùn đất, một tên tai to mặt trắng mập mạp đứng ở bên cạnh, mũi tai đều tròn vo sáng bóng . Vào phủ tới nay, Hạ Hầu Liễm thấy người nào cũng gầy bé bé, hóa ra béo bở của toàn phủ đều dồn hết lên người này. Thiếu niên Kim Lăng có thói quen bôi son chát phấn, tên mập kia sợ là cũng có hiểu biết sâu sắc với vẻ ngoài của chính mình, cũng bôi son phấn, chẳng qua là hơi quá đà, Hạ Hầu Liễm cùng hắn cách xa mấy bước, vẫn bị mùi phấn xộc vào mũi, khiến đầu óc choáng váng. "Cái gì gọi là trả lại cho ngươi? Sách này vốn chính là của ta, coi như ta không cần, đáp ra bên ngoài , đó cũng là của ta, ai cho phép loại cẩu tạp chủng người nhặt về xem?" Tên mập đem sách xé nát bét, hung tợn nói, "Cái bộ dạng rách nát như ngươi, còn đòi đọc sách? Sao nào, ngươi muốn thi cử? Muốn làm quan ?Ngươi nằm mơ đi, con trai tiện tỳ, cả đời cũng chỉ có thể là tiện tỳ cho bổn thiếu gia!" "Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Không được mắng mẹ ta! Không được mắng mẹ ta!" Thiếu niên hết sức giãy giụa, mặt giận đến đỏ bừng, trong mắt đều là tia máu. Liên Hương cùng Lan cô quỵ xuống đất không ngừng dập đầu, khóc lóc nói "Đại thiếu gia, bỏ qua cho Tam thiếu gia đi, bỏ qua cho Tam thiếu gia đi!" "Cút qua một bên đi! Người đâu,, mau lục soát cho ta lục soát, tìm xem hắn còn dám giấu sách ta ở đâu? Cũng lục soát ra xé sạch sẽ!" Gia đinh lật hết từ trong gia ngoài, cơ hồ đem cả tòa viện xới tung, ngay cả giấy nháp trong phòng cũng bị đem xé sạch, thành một đống giấy vụn vất đầy trên đất . Kì thực cũng không nhiều, cộng thêm giấy nháp, cũng chỉ chất thành một đống nhỏ. Tam thiếu gia ngơ ngẩn nhìn đống giấy vụn đầy đất, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên mập kia, nói "Nếu có một ngày ta lên như diều gặp gió, ắt sẽ khiến ngươi chết không ..." Lời còn chưa nói hết, một tên gia đinh liền một cước đem hắn đá lộn nhào trên đất, cười to nói "Còn lên như diều gặp gió chứ ? cái mạng tiện lăn lộn trong bùn lầy, ai cũng không sửa được đâu!" Hạ Hầu Liễm đứng dựa ở bên tường , nhìn đến mức trong lòng nổi giận, tay không tự chủ sờ lên chủy thủ bên ủng, lại suy nghĩ một chút, không được, thích khách không thể bại lộ mình. Hắn cưỡng bách mình nắm tay dời đi, an tĩnh co lại thành một nắm đấm. Tên mập đứng ở cạnh Tam thiếu gia , từ dưới đất hốt lên một nắm giấy vụn, tay trái nắm lấy mặt y, đem giấy vụn nhét thẳng vào miệng. Tam thiếu gia giãy giụa, gia đinh đè chặt hắn, nhìn hắn ho khan không ngừng đều thi nhau cười. Lan cô cùng Liên Hương muốn xông tới, bị những tên gia đinh khác ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tam thiếu gia đỏ mắt nằm trên đất. "Tạ Kinh Lan, ngươi nghe đây, tiện tỳ mẹ ngươi ban đầu thừa dịp cha ta uống rượu say leo lên giường cha ta mới có ngươi, ngươi chính là một cẩu tạp chủng, còn vọng tưởng đi học làm quan? Dẹp ý niệm này đi, mẹ ta cho ngươi mặt mũi, mới để cho ngươi còn có một danh thiếu gia, ngươi nếu không an phận, bổn đại gia ta để cho ngươi cùng nô tỳ già không chết kia lăn đi cọ bô." Tên mập kia từ trên đỉnh đầu hẳn vung đám giấy vụn xuống, giấy vụn như bông tuyết rơi đầy mặt và đầu cổ hắn, một đám người cười to, nghênh ngang mà đi. Lan cô cùng Liên Hương đỡ Tạ Kinh Lan dậy, hai người phủi bụi trên người hắn, trong mắt đều ngập nước mắt. "Đại thiếu gia làm sao có thể khi dễ Tam thiếu gia như vậy? Những sách này đều là hắn không cần, Tam thiếu gia chúng ta từ trong kho hàng nhặt về cũng không được, lại đem sách xé thành như vậy." Liên Hương tức tối bất bình, nhìn thấy Tạ Kinh Lan mím môi không nói, thần sắc mềm nhũn , nói, "Thiếu gia...hay thôi chúng ta đừng đọc nữa, aiya, không giấy không mực, bây giờ sách cũng mất, hay là bỏ đi." Tạ Kinh Lan không để ý tới nàng, Lan Cô cầm tới cây chổi, muốn đem giấy vụn trên đất quét sạch sẽ. Tạ Kinh Lan đứng lên ngăn nàng lại, nói "Chớ quét, đem thu vào trong nhà, ta còn có thể dính lại." "Nhưng cũng rách thành như vậy, lại còn mấy quyển cùng xé nát một chỗ, có thể dính trở lại sao?" "Có thể, để ta làm." "Đúng rồi, hôm nay nô tỳ mang về Tiểu Liễm biết chữ, có thể giúp thiếu gia. Tiểu Liễm, ngươi ở đâu, mau tới đây, thỉnh an thiếu gia." Hạ Hầu Liễm nghe vậy, vội vàng chạy tới, xiêu xiêu vẹo vẹo bái Tạ Kinh Lan một lễ. Đi tới gần, Hạ Hầu Liễm mới nhìn rõ dung mạo vị tiểu thiếu gia này. Mặc dù mặt đầy bùn đất, nhưng không giấu được tú sắc giữa hai chân mày, đuôi mắt như nét bút vuốt qua một đường, hơi hướng lên, họa ra một vẻ phong lưu , có điều sắc mặt lại tái nhợt, giống như có bệnh, dáng vẻ như cơm ăn không no. Hóa ra là một kẻ yếu ớt như đàn bà, không trách tay chân không có tý sức lực nào. Nam nhân Già Lam ai cũng thân thể cường tráng, cỡi quần áo liền là từng bắp thịt rắn chắc. Hạ Hầu Liễm hàng năm ở trên núi, gặp được đều là nam nhân đã qua muôn ngàn thử thách, từ trong tử địa bò ra trở về, chưa từng thấy qua ai thân thể lại suy nhược yếu ớt như tiểu thiếu gia này, lập tức trong lòng có chút không coi trọng hắn. Tạ Kinh Lan ngước mí mắt quan sát Hạ Hầu Liễm một cái, thấy hắn tóc mai tán loạn, trên mặt không biết dính lên thứ gì bẩn thỉu, chỗ đen chỗ xám, giống một con khỉ sống sờ sờ, không nhịn được cau mày nói "Thứ đồ gì thế này? Ta không cần, trả về đi." Hạ Hầu Liễm "..."
2,746 lượt thích / 22,095 lượt đọc ĐỐC CHỦ CÓ BỆNHTác giả Dương trạng bản gốc Hoàn chính văn 133C + trạng bản Việt ON - GOING 14/10/2020 - ....Nhóm biên tập Thích khách không gi*t người chỉ biết chạy loại Đam mỹ, Cổ phong quyền mưu, HE, Tình cảm, Võ hiệp, Cường cường, Trúc mã trúc mã, ánThế nhân chẳng ai ngờ, Diêm Vương giữa núi thây, lãng tử phong lưu Hạ Hầu Liễm lại lưu lạc thành tiểu phiên tử quèn của Đông Xưởng, lương bổng mỗi tháng hai lượng bạc, ngay cả tiền thuê nhà cũng không trả là loạn đảng giang hồ kiêm tội phạm truy nã số một Đông Xưởng, Hạ Hầu Liễm lại càng không ngờ rằng tiểu thiếu gia ốm yếu gầy gò chạm tay là bỏng hắn gặp lúc bé lại là Đề đốc Đông Xưởng đang làm mưa làm trong lòng vị đốc chủ kia có một ánh trăng sáng, thèm khát đã lâu, cầu mà không được."Mong ngươi không bị đao kiếm hủy hoại, không nhiễm gió mưa, ở nơi sâu nhất của đêm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng sẽ gặp được ánh bình minh."-Đốc chủ bệnh kiều công x Đại hán thích khách Tạ Kinh Lan x Hạ Hầu x cường, 1 x phải trạch phải hỗ chủ có chít chít, hơn nữa còn rất toa HE HE thích Đốc chủ aka hoạn quan, bệnh kiều aka VÀI CHƯƠNG CÓ PASS ĐỌC TẠI WORDPRESS. MONG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM NHÉ. LUV Có thể bạn thích? Thiếu niên ca hành chi tùy tâm mà động 【 Sắt Tâm 】 Meoden2210 12 0 12 Nguồn giả Mặc duyệt thiểnTóm tắt Hủy đi cp hiu quạnh Tư Không ngàn lạc, những người khác bình thường quản xứng cpToàn viên hữu nghị, tùy tâm đổi mới, chủ yếu là đổi mới vô tâm hiu quạnhHành văn kém, không mừng chớ phun, cảm ơn!Gia tăng xem ảnh bộ phận, chớ phun, cảm ơn… [Jang Han Seok x Jang Han Seo] How Difficult to Survive TRANSFIC BenBen2468 491 56 13 -Jang Han Seo có thể không phải là chủ tịch giỏi nhất, cũng không phải người nhận được sự giáo dục tốt nhất, hay thành thật mà nói, cậu hơi ngốc nghếch. Nhưng tất cả những gì cậu đang cố gắng hết sức làm, chỉ là để sống sót được mà tiết lộ tình tiết trong phim, để cho toàn bộ câu chuyện bám sát với thực giả Vaeryn3947Link AO3 wattpad Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả.… [ Cao H - Editing ] Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục Rizisrice 6,934 422 32 [ Nỗi khổ của Vương Khả bắt nguồn từ đủ loại bất công mà anh đã phải trải qua suốt nửa đời nỗi khổ của Mạnh Phàm lại bắt nguồn từ việc hắn chính là "kẻ đầu sỏ" gây ra những bất công đó. ] Câu chuyện về hai kẻ bất hạnh cuối cùng lại đến với mìn Hiện đại, bao dưỡng, làm trước yêu sau, kim chủ công - MB thụ, 1v1, tráng thụ, không song khiết, cẩu huyết không ngược thân, cao H có tag, cẩn thận có lôi, HE.… [Allbin/ABO]-ANH À!HÃY CHỈ LÀ CỦA TỤI EM THÔI NHÉ! TieuYangho 26,682 2,452 28 Mọi tác phẩm của tôi chỉ được tôi viết và đăng tải hoàn toàn trên Wattpad,trừ Wattpad ra những trang khác đều là re-up lại!Nếu tôi đăng tải lên một trang nào khác thì tôi sẽ thông báo qua acc Tik tok của tôi hoặc là tường nhà trên mọi người thích tôi thì hãy chỉ đọc ở trang chính chủ giúp tôi, chỉ cần thế thôi, coi như đó là sự tôn trọng tối thiểu cho công sức tôi bỏ ra! Cảm ơn mn nhiều!Truyện sẽ lấy ở hiện thực khá nhiều cộng với những gì tôi nghĩ ra nữa. Thể loại sẽ là ABO nhé 😘. Chúc mn đọc vui vẻ nhớ ủng hộ tôi nhé… kẹo anh cho jaeyong Chiie_Do 61 12 2 "anh long xinh đẹp như bố của con em sau này vậy!""này, bạn đéo phải tán tôi thế?"• ⚠️ chửi thề, đua xe lạng lách đánh võng vào tim em •… [OhmNanon] "Tao ghét mày" ohnangoaihanhtinh 74 7 6 Ohm và Nanon là đôi bạn chơi thân từ bé, nhưng có một số chuyện khiến họ ghét nhau đến lớn, và rồi một ngày họ nảy sinh tình cảm với nhau nhưng bị gia đình 2 bên cấm cản...Biết làm sao đây?, hãy theo dõi câu chuyện xem họ giải quyết thế nào nhé.… ở đây có QuillenVeres phwonglan01 1 0 1 vài câu chuyện nhỏ thỏa mãn tâm trạng lên xuống của nhỏ bị stress vì niềng răng… lck bao giờ trả tiền phòng? ceishi__1001 77,851 9,445 52 người của emtri kỷ của em… KHÔNG TẢ NỔI. omgeqm 38 0 21 Dù quá khứ của tôi như thế nào tôi vẫn muốn quay lại cuộc sống đó để có thể ở cạch bên dì tôi .Có thể được ở bên Bạch An của tôi. Nư9 tâm lí bất ổn .Xin hãy đọc hết.…
Tên truyện Đốc chủ có bệnh Tác giả Dương Tố Độ dài 133c + 3pn Thể loại Cổ trang, giang hồ mix tí cung đình Tag tự bịa =, thanh mai trúc mã Nhân vật Tạ Kinh Lan Thẩm Quyết x Hạ Hầu Liễm Thiên tiên bệnh kiều đốc chủ công x Lưu manh thích khách thụ — “Ta vì người hóa thân thành quỷ, người vì ta đạp đất thành Phật.” Đây là câu chuyện về hai người, Tạ Kinh Lan và Hạ Hầu Liễm, một người là Đốc chủ quyền thế ngập trời, một người là thích khách hai tay đẫm máu. Đây là câu chuyện về Già Lam, tổ chức thích khách nổi danh giang hồ. Đây là câu chuyện về những người nửa đen nửa trắng, giãy dụa trên con đường mình chọn, khó mà phán xét đúng sai. Không có phản diện, không có chính diện, ai cũng có một bi kịch của riêng mình. Mình cũng không biết phải review câu chuyện này như thế nào, vì có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng mình lại không sắp xếp được một cách hoàn chỉnh. Thôi thì viết đến đâu hay đến đó, nếu mà có hơi lộn xộn thì cũng mong mọi người bỏ qua cho nhé. Nhân vật chính thứ nhất là Hạ Hầu Liễm, thân là con của nữ thích khách giỏi nhất Già Lam. Hắn có một người mẹ trừ giết người ra thì cái gì cũng không đáng tin, tuổi thơ cực kì dữ dội, hết trộm gà lại bắt chó, không chuyên tâm học hành, khiến người ta chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Hắn là con của thích khách nhưng đao pháp không tinh, tâm quá thiện, trên dưới Già Lam đều tin tưởng hắn sẽ không thể trở thành thích khách. Nhưng cuối cùng hắn vẫn trở thành thích khách. Để trả thù cho mẹ, hắn tự mài mình thành một thanh đao, trở thành thích khách Vô Danh Quỷ ai nghe cũng sợ mất mật. Hắn tự tay giết cha, một lưới tơ, cắt cha mình thành từng mảnh. Hắn từ một đứa trẻ chỉ thích bắt chó trộm gà, mơ mộng viển vông, biến thành một ác quỷ hai tay đầy máu tươi. Số mệnh đẩy đưa, hắn từng có cơ hội làm lại cuộc đời, nhưng vì Tạ Kinh Lan, hắn lại một lần nữa trở thành đao. “Thiếu gia, trước kia làm đao của Già Lam, là ta thân bất do kỷ. Hiện tại làm đao của ngươi, là ta cam tâm tình nguyện. Cho nên, nói cho ta, kẻ địch của ngươi là ai – Ta đi giết hắn!” “Thiếu gia, ngươi thật kì lạ, cực cực khổ khổ tìm ta trở về, lại luôn muốn đẩy ta ra, lần trước là vậy, bây giờ cũng vậy. Đừng đẩy ta ra, thiếu gia, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu, mạng của Hạ Hầu Liễm là của ngươi, cho dù con đường này đi tới hủy diệt, ta cũng cùng ngươi đi.” Ta vì người hóa thân thành quỷ. Nhân vật chính thứ hai là Tạ Kinh Lan, là tam thiếu gia của nhà họ Tạ, từ nhỏ đã chịu đủ sỉ nhục và chèn ép, cha không thương mẹ không yêu. Lớn lên trong hoàn cảnh như thế, hắn chẳng có thiện tâm gì, chút tình cảm ít ỏi chỉ đủ chia cho hai nha hoàn, một Hạ Hầu Liễm. Hắn thông minh tuyệt đỉnh, học một hiểu mười, nhưng trong lòng chẳng có chút gì là tôn trọng thánh hiền. Bề ngoài hắn khiêm tốn nho nhã, nhưng trong lòng đầy tàn nhẫn và lạnh lẽo, chỉ muốn đạp kẻ thù xuống dưới chân. “Không thẹn với tâm, không hối với sự, không oán với người” – Đều là lừa gạt. Tạ Kinh Lan như một nhánh dây leo bò trong âm u, nhơ nhớp, lạnh lẽo, không ngại làm ác. Vì báo thù, hắn không ngại tiến cung làm thái giám, ẩn nhẫn học được cách khom lưng nịnh nọt, bày mưu tính kế, lừa lọc dối trá, thậm chí là giết người không ghê tay. Hắn nhận giặc làm cha, bò lên từng bước một, cuối cùng biến thành một kẻ gian thần vạn người phỉ nhổ. Hắn từ Tạ Kinh Lan biến thành Thẩm Quyết, từ người biến thành quỷ. Nhưng trong lòng hắn vẫn có một ánh trăng sáng, người đó là nơi mềm mại nhất trong lòng hắn. Một kẻ ác độc như hắn lại biết tin thần tin phật, cầu nguyện hết lòng, chỉ mong đổi được người đó bình an. Đường đường là Đề đốc Đông Xưởng, Tư Lễ Giám chưởng ấn, vậy mà lại ba quỳ chín lạy, dập đầu trước thần phật, chỉ mong đổi lấy cho người đó một đường sinh cơ. “Hắn thận trọng từng bước, cẩn thận tính toán mười năm, trái tim sớm đã va đập trong thâm cung trở nên nước lửa bất xâm, cứng rắn như sắt. Nhưng giờ khắc này, tim bỗng nhiên mềm mại cực kỳ, giống một nắm bông một đám mây, có thể dùng tay bắt lấy, bỏ vào trong lòng bàn tay nóng bỏng của Hạ Hầu Liễm.” Cuối cùng, hắn đặt quyền thế xuống, từ Thẩm Quyết trở thành Tạ Kinh Lan, trở lại thành thiếu gia bụng đầy kinh thư ở bên Hạ Hầu Liễm. Người vì ta đạp đất thành Phật. Hai người bọn họ đều là một thân đầy tội nghiệt, cũng chỉ là hai mảnh linh hồn yếu đuối cô độc nương tựa lẫn nhau, ôm lấy nhau để sưởi ấm. Từ người biến thành quỷ rồi lại từ quỷ biến thành người, quá trình ấy thấm đẫm máu và nước mắt, có tội lỗi, nhưng cũng có chuộc tội, đến cuối cùng cũng khó mà phán xét. Mình không dám nói Tạ Kinh Lan không có tội, cũng không dám nói Hạ Hầu Liên lương thiện sạch sẽ, nhưng mình cảm động cho cuộc đời của họ, tình cảm của họ. Thích một người là cảm giác thế nào? Hạ Hầu Liễm đã từng hỏi những người khác nhau, nhận được kết quả khác nhau. Có người nói, thích một người là ấm áp. Lại có người nói “Có lẽ là cảm giác vui vẻ. Luôn cảm thấy đời này chịu khổ nhiều như vậy, chịu đau đớn nhiều như vậy, đều là vì để gặp được hắn. Gặp được hắn rồi, không còn khổ sở, không còn đau thương, cả đời đều vui vẻ.” Cho nên yêu thích lẫn nhau, dù có lên núi đau xuống biển lừa, chỉ cần là cùng nhau, cũng cảm thấy an lòng. “Hắn bỗng nhiên cảm thấy thời gian đảo ngược, mình không phải là Đề đốc Đông Xưởng, Hạ Hầu Liễm cũng không phải là thích khách Già Lam, bọn họ vẫn là hai thiếu niên yếu ớt bất lực nhiều năm về trước, ôm chặt lấy nhau trong bóng tối. Gió núi thổi ngọn lửa, ánh lửa nhảy nhót trên người bọn họ, phế tích chạy dài dưới chân hai người, bọn họ giống như hai hình bóng nhỏ bé trong thế giới hoang vu, làm bạn thành đôi, từ đây tử sinh gắn bó.” “Không có việc gì. Không có việc gì, A Liễm, ngươi tìm thấy ta, ta cũng tìm thấy ngươi.” Có lẽ là chỉ như vậy, cũng đủ đầy. Ngoài hai nhân vật chính, còn rất nhiều số phận khác, cũng đau thương chẳng kém phần. Chưa bao giờ mình đọc bộ truyện nào mà ai ai cũng khổ như thế, dù là người tội nghiệt nhất, trên lưng cũng chồng chất đau thương. Người mình yêu thích nhất trong bộ truyện này, không phải là Tạ Kinh Lan hay Hạ Hầu Liễm, mà là Hạ Hầu Bái, mẹ của Hạ Hầu Liễm. Đối với kẻ khác, nàng là Già Lâu La của Già Lam, thích khách có đao pháp giỏi nhất giang hồ, là ác quỷ lấy mạng người, kẻ thù vô số. Nhưng đối với Hạ Hầu Liêm, nàng là người mẹ không đến nơi đến chốn, vô tâm vô phế đến mức hơi lạnh lùng. Hắn vừa ngưỡng mộ sùng bái nàng, vừa có phần oán trách nàng. Hắn từng ao ước sự dịu dàng của những người mẹ khác, mẹ của người ta biết nấu cơm ngon, biết thêu thùa may vá, biết ôm ấp dỗ dành, biết dịu dàng thương xót – Còn mẹ của hắn, ngoài giết người ra thì chẳng biết làm gì. Nhưng lòng người mẹ nào lại chẳng thương con. Những điều Hạ Hầu Bái làm, Hạ Hầu Liễm chẳng hay biết được chút gì. Nàng sẵn sàng chịu roi phạt thay cho con, ngấm ngầm dọn cho con trai mình một đường lui, để hắn thoát khỏi thân phận thích khách, trở lại làm người bình thường. Thậm chí đến tận khi chết, nàng vẫn tự rạch mặt mình, để Hạ hầu Liễm không cần biết đến, không cần báo thù, không cần sống trong thù hận. Hạ Hầu Bái là người yêu ghét rõ rầng, sống sảng khoái, tấm lòng vừa cao vừa rộng, chứa đựng hết yêu hận thế gian. Có thể nàng làm mẹ chưa được bằng người ta, nhưng tình yêu thương nàng dành cho hai đứa con của mình chẳng ít ỏi hơn người mẹ nào. Và cả Thí Tâm, trụ trì Già Lam, là người cha mà Hạ Hầu Liễm tự tay cắt thành từng mảnh. Hắn rèn một đứa con thành đao, lại dùng máu và thù hận rèn một đứa con khác thành vũ khí, cũng chỉ là để trả một món nợ máu khi xưa. Trong những năm tháng quá khứ dài dòng ấy, Hạ Hầu Liễm cũng không biết, từng có một người cha luôn dõi theo hắn, ngầm bao dung hắn, cũng ngầm thương xót hắn. Hay như Trì Yếm, anh em sinh đôi của Hạ Hầu Liễm, là một thanh đao được rèn ra từ lúc mới sinh. Có người nghĩ hắn là vũ khí hình người, có người xem hắn là kẻ ngốc. Hắn vô bi vô hỉ, không biết đớn đau, nhưng sợi dây huyết thống vẫn khiến hắn có tính người. “Ngươi là một ta khác, một ta tương phản với ta”. Số phận chông chênh, ép buộc người ta không còn sự lựa chọn nào khác. Mượn lời của Trấn Hồn, thì có lẽ là “Vận mệnh không phải là trăm sông đổ về một biển, mà là chính là một lúc nào đó, ngươi có thể lên trời xuống đất, lại chỉ biết chọn cho mình duy nhất một con đường”. Thí Tâm như thế, Thu Diệp như thế, bao đời thích khách Già Lam đều như thế. Nhưng mỗi kẻ dù ác đến đâu, trong lòng vẫn luôn có một nơi mềm mại, một nơi mà tất cả yêu thương, đau đớn, khổ sở, đều trút vào trong đấy. Như Tạ Kinh Lan có Hạ Hầu Liễm, Bách Lí Diên có A Sồ, Trì Yếm có Hạ Hầu Liễm,,…Nơi mềm mại đó dẫu có yếu ớt đến đâu, nhỏ bé đến đâu, đều có thể hóa thành một sợi dây, kéo về thiện niệm, khiến họ trở thành người. Chẳng sợ rơi xuống địa ngục, cũng vẫn là người. Mà không phải là ác quỷ. Cuối cùng, mình chỉ muốn nói là hãy đọc thử câu chuyện này một lần. Cảnh báo ngược hơi nhiều, chết hơi nhiều người, nên sắm sửa cho mình một trái tim sắt đá trước khi nhảy hố nhé =
Theo Giám đốc Bệnh viện Nhi Trung ương Trần Minh Điển, mỗi ngày đơn vị tiếp nhận khoảng – trẻ đến thăm khám ngoại trú và có gần bệnh nhi đang điều trị nội trú. Bệnh viện là nơi tiếp nhận những ca bệnh khó, phức tạp nhất với khối lượng công việc rất lớn, trong đó có nhiều ca chuyên sâu như ghép tế bào gốc, ghép thận, ghép gan, phẫu thuật tim mở, ghép tủy, phẫu thuật thần kinh… và nhiều can thiệp chuyên sâu, hồi sức, làm tim phổi nhân tạo bên ngoài, chạy máy lọc thận. 13 năm nay, Phòng Công tác xã hội của Bệnh viện luôn thực hiện tốt nhiệm vụ kết nối các nhà tài trợ, tổ chức, đơn vị để có nguồn lực hỗ trợ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, đồng thời chăm sóc tinh thần cho các em bằng những lớp học hy vọng, âm nhạc, tiếng Anh, vẽ…; tổ chức các buổi sinh hoạt, nghệ thuật, vui chơi nhân các dịp lễ, Tết, qua đó giúp các bậc phụ huynh, bệnh nhi giảm bớt căng thẳng trong quá trình điều trị; bệnh nhi có cơ hội được vui chơi, giải trí. Đánh giá cao, biểu dương và chúc mừng những kết quả Bệnh viện Nhi Trung ương đạt được trong thời gian qua đã góp phần chăm sóc sức khỏe Nhân dân, trong đó có trẻ em, Phó Chủ tịch nước Võ Thị Ánh Xuân bày tỏ ấn tượng khi bệnh viện có những hoạt động toàn diện, không chỉ nâng cao về chuyên môn, kỹ thuật, nghiệp vụ, cơ sở vật chất, mà còn làm tốt công tác xã hội để hỗ trợ, giúp đỡ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Đồng chí mong muốn thời gian tới, đơn vị sẽ tiếp tục duy trì, phát huy những hoạt động hỗ trợ bệnh nhân; tiếp tục phát triển, xứng đáng là đơn vị đầu ngành trong cung cấp dịch vụ khám, điều trị, chăm sóc nhi khoa, cũng như các công tác đào tạo, chuyển giao kỹ thuật cao về chuyên khoa nhi tại Việt Nam hiện nay. Dịp này, Phó Chủ tịch nước đã trao hỗ trợ quà và tiền mặt với tổng kinh phí hơn 400 triệu đồng trong đó 230 triệu đồng do Quỹ Bảo trợ trẻ em Việt Nam hỗ trợ cho các bệnh nhi có hoàn cảnh khó khăn đang điều trị tại bệnh viện. Trực tiếp xuống thăm, trao quà tặng trẻ em có hoàn cảnh khó khăn đang điều trị tại Trung tâm Ung thư và Trung tâm Thần kinh, Phó Chủ tịch nước ân cần thăm hỏi và không khỏi xúc động khi chứng kiến nhiều bệnh nhi tuổi còn rất nhỏ, thậm chí 2 tháng tuổi nhưng đang phải ngày đêm chiến đấu với bệnh tật. Phó Chủ tịch nước Võ Thị Ánh Xuân gửi lời động viên và hy vọng, các bệnh nhi tiếp tục cố gắng, kiên cường, lạc quan cùng cha, mẹ và các y, bác sỹ tiếp tục điều trị bệnh để sớm khỏe mạnh trở về với cuộc sống bình thường./.
đốc chủ có bệnh